Call of Duty: Vanguard là phiên bản thứ 18 của dòng game Call of Duty.
Vậy đó, Call of Duty cuối cùng cũng… đủ tuổi để đi bầu cử, nhưng trong mắt của giới mộ điệu, dòng game này cứ mãi giậm chân tại chỗ chứ chẳng bao giờ chịu “lớn”. Đã bao nhiêu lần chúng ta lại kẹt trong vòng lặp chán nản – hứng thú – trông đợi – thất vọng kể từ khi một tựa game Call of Duty được công bố cho tới lúc nó ra mắt?
Năm nay là năm đầu tiên kể từ 2007 mà chúng ta chứng kiến sự trở lại của ba “trụ cột làng game FPS hiện đại” – Call of Duty, Halo và Battlefield, nhưng thời thế đã đổi thay và phản ứng của công chúng trước cả ba không còn niềm nở hệt như 14 năm về trước.
Nhưng nếu như Battlefield và Halo cần phải chứng tỏ mình sau một thời gian vắng bóng khá dài, thì Call of Duty dường như vẫn chễm chệ ở vị trí “không thể nào bị đả bại”, đặc biệt ở mặt doanh thu, lượng người chơi và tiếng tăm.
CAMPAIGN: TÁI HIỆN CHIẾN TRANH, HAY BẢO TÀNG VINH QUANG?
“Call of Duty” và “chiến tranh” là cặp bài trùng rất thích cặp kề cùng nhau nhưng chẳng ai coi kẻ còn lại nghiêm túc. Có một sự thật hiển nhiên rằng kể một câu chuyện có hậu về Thế chiến thứ hai chẳng khó, vì chúng ta đều rõ mười mươi rằng đâu là phe thiện và đâu là phe ác. Nhưng Call of Duty trong suốt tuổi đời của mình đã bao trùm lấy mọi mặt trận mà người ta lờn mặt từ lâu, và nay trong một nỗ lực kể lại một câu chuyện được hứa hẹn là “góc khuất trong sử sách”, phần chơi đơn của Call of Duty: Vanguard cho thấy “thảm họa” xảy ra khi cố gắng sáng tạo lên tính chất tái hiện lịch sử.
Câu chuyện của trò chơi xoay quanh một tiểu đội đặc nhiệm được chiêu mộ tứ phương để thực hiện một nhiệm vụ mật tại Berlin trong lúc chiến tranh dần đến hồi kết. Cuộc đột kích một đoàn tàu hỏa dưới của mưa tầm tã dẫn họ đến “Project Phoenix”, một kế hoạch được tàn dư Phát xít Đức nhen nhóm để lập ra Đệ tứ Đức Quốc xã, và nhiệm vụ của họ đơn giản là săn lùng những kẻ đầu sỏ đằng sau nó.
Đây là một kịch bản “nếu như” (What If) khá thú vị và nếu được khám phá khéo léo sẽ đưa người chơi đến những mặt trận ít tên tuổi hơn, giúp cho Sledgehammer Games thoải mái sáng tạo nên một bối cảnh lịch sử giả tưởng của riêng mình.
Tuy nhiên điều đó không hề xảy ra, bởi cốt truyện về Project Phoenix được dẫn dắt theo góc nhìn của sĩ quan Đức quốc xã Jannick Richter thực chất chỉ tóm gọn trong đúng hai màn chơi đầu và cuối của game, cũng như trong các đoạn phim cắt cảnh đặt xen kẽ từng nhiệm vụ.
Sau khi tiểu đội bị bắt trong cuộc đột kích, trò chơi quay ngược thời gian để kể lại các sự kiện mà họ đã từng tham gia, và như vậy thay vì mang đến một góc nhìn khác của Thế chiến lần hai, Call of Duty: Vanguard lại một lần nữa trở thành “tuyển tập các cuộc chiến khốc liệt (nổi tiếng) trong lịch sử”.
MULTIPLAYER: TÔI THẤY LỰU ĐẠN TRÊN CỎ XANH
Call of Duty: Vanguard sở hữu phần chơi mạng vừa tuyệt mà vừa… tệ nhất nhất trong những năm gần đây. Đó là bởi câu hỏi “Multiplayer của Vanguard có chí ít được như Modern Warfare 2019 hay không?” là điều không dễ trả lời.
Nếu như bạn đang tìm kiếm cảm giác bắn súng nghẹt thở và chất lượng hình ảnh/diễn hoạt nhân vật thuộc hàng “top” của bản game 2019, thì nhìn chung chúng vẫn hiện diện trong Vanguard.
Sledgehammer Games cũng không bỏ quên những tính năng mới, đôi khi hơi gây tranh cãi như áp vào vật chắn (mounting) hoặc các cánh cửa có thể đóng mở. Trải nghiệm mà nó mang lại khá quen thuộc… không, chính xác hơn là rất quen thuộc, đến mức người viết cảm tưởng mình đang chơi một bản mở rộng Thế chiến lần hai của phiên bản 2019 hơn là một trò chơi mới.
Nhưng, may mắn thay là không như Modern Warfare 2019, các màn chơi trong Call of Duty: Vanguard được thiết kế ở mức “chơi được” với độ đa dạng cao.
ZOMBIES: “HẾT MÁU”!
Thật khó để nói nhiều về phần chơi Zombies, bởi thực ra nó… chẳng có gì để nói cả!
Der Anfang là màn chơi mới pha trộn một số các cơ chế từ các chế độ chơi như Outbreak và Onslaught trong Black Ops: Cold War vào bản đồ cổ điển. Nó khá thú vị trong lần chơi đầu. Từ khu vực trung tâm thuộc bản đồ Red Star, trò chơi cho bạn dịch chuyển bạn tới các địa điểm khác (một trong số chúng, bất ngờ thay, chính là Shi No Numa từ Black Ops 1) để thực hiện các nhiệm vụ đơn giản như hộ tống một cổ tượng trôi lơ lửng, bảo vệ một viên ngọc (cũng trôi lơ lửng), và bắn càng nhiều zombie càng tốt trước khi hết giờ.
Hoàn thành chúng và bạn có thể kích hoạt các bệ Covenant chứa những kỹ năng như hồi máu khi đập zombie bằng báng súng, hoặc đỡ đồng đội dậy nhanh hơn.
Nếu như nó nghe có vẻ… khô khan hơn chế độ Zombies thông thường thì bạn không nhầm đâu. Der Anfang hiện tại không có “Easter Egg” (mạch truyện chính), không có các vũ khí Wonder Weapon như Ray Gun, kể cả súng đã được nâng cấp Pack-a-Punch cũng chẳng có camo riêng. Hiện tại nó chỉ đơn giản là chế độ Outbreak được gói gọn trong quy mô nhỏ và thực sự không mang đến trải nghiệm gì khác biệt ngoại trừ bắn zombie cho tới khi bạn… chán thì thôi.
Treyarch cho biết Easter Egg của Der Anfang (và có khả năng là các tính năng còn lại) sẽ cập bến khi mùa đầu tiên của Call of Duty: Vanguard bắt đầu vào tháng 12, và có lẽ đến lúc đó chúng ta mới thực sự có được cái nhìn tổng thể về Zombies.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.